LẬP
ĐẢNG MỚI
LÀ
HỢP VỚI LÒNG DÂN
1/ Cơ sở pháp lý theo luật pháp độc tài
Sự kiện lập đảng mới tại Việt Nam
tiếp tục là vấn đề được bàn luận sôi nổi trong và ngoài nước, và tất nhiên trên
mạng và trong xã hội, dù công khai hay nói nhỏ với nhau. Việc lan truyền này là
điều đương nhiên, nó cũng như trời hạn mà thấy mưa thì ai cũng mừng.
Trong một xã hội mà quyền tự do của
dân bị tước đoạt, và đảng thì điều gì cũng được làm, được hưởng, cho nên làm
người thì ai cũng muốn được tự do suy nghĩ, nói, viết, hành động, nhưng không
trái với đạo đức của truyền thống người Việt.
Những người sống trong chế độ Cộng Sản
độc tài muốn hành động nhưng không để chế độ gây khó dễ, ám hại, vì thế phải
dựa vào luật Cộng Sản. Dù biết luật Cộng Sản làm sao thân thiện với dân, vì lúc
nào cũng binh vực cho giai cấp cán bộ đảng viên nhiều đặc quyền đặc lợi.
Trường hợp mới đây nhất là việc Luật
Sư Trần Vũ Hải gởi đề nghị lên Quốc Hội Cộng Sản liên quan đến việc lập đảng đối
lập với Đảng Cộng Sản.
Theo ý kiến của Luật Sư Trần Vũ Hải
thì luật hiện nay tại Việt Nam
không có cấm việc thành lập đảng đối lập cũng như không cấm người dân tham gia
các đảng đối lập.
Tuy nhiên, cẩn thận hơn, ông Trần Vũ
Hải cũng muốn Quốc Hội Cộng Sản cho biết ý kiến cụ thể.
Ai cũng biết Quốc Hội Cộng Sản có hơn
2/3 đại biểu là đảng viên (số còn lại cũng là ngủ gật), ngay cả Thủ Tướng, Chủ
Tịch nước, Tổng Bí Thư cũng là đại biểu của Quốc Hội. Quốc Hội chỉ là con búp
bê dễ thương của đảng, làm hao tốn tiền thuế của người dân nghèo mà lại còn hại
dân.
Bây giờ họ không cấm, có thể do vì bộ
luật có điều sơ hở, nhưng đầu óc toàn trị, toàn kiểm vẫn không mất. Sau này vì
lo sợ nhiều đảng phái ra đời sẽ làm mất đặc quyền của họ, và họ lại họp bất
thường để tu chính luật rồi ban hành lịnh cấm thì những người dựa vào sự sơ hở
nhất thời của luật Cộng Sản lại tiếp tục nghiên cứu luật Cộng Sản để đề ra phương
cách hoạt động trong không gian nhà tù Việt Nam chật hẹp.
Bên cạnh tính chất pháp lý trong vấn đề
thành lập đảng mới, công luận cũng được nghe, được chứng kiến những cái loa
trong Hội Đồng Lý Luận Trung Ương hay báo chí đảng tung các bài viết chỉ trích mạnh
những người có tư tưởng tự do. Điều này không ngạc nhiên, ăn cơm chúa thì phải
múa tối ngày.
Nếu có thích việc lập đảng mới nhưng họ cũng không
dám mở miệng nói, vì tiền lương, địa vị, quyền lợi mà đảng ban phát cho, và sự
sợ hãi đã thành thói tính khiến cho họ chỉ nói những gì được đảng cho phép nói.
Phường giá áo túi cơm, thành phần văn nô này không có đất đứng trong cộng đồng
dân tộc Việt đang khát khao tự do.
2/ Nếu không hợp pháp
nhưng hợp lòng dân, những người có tư tưởng và thiện chí muốn lập đảng đối lập
tại Việt Nam
chọn điều nào?
Giữa sự hợp pháp trong cái luật rừng của chế độ Hà Nội và sự hợp
lòng dân thì tất nhiên cái làm cho dân thuận lòng là điều to lớn hơn nhiều, có
giá trị hơn nhiều, và dĩ nhiên lâu dài hơn. Và không phải vị lãnh đạo nào,
không phải lực lượng chính trị nào cũng giành được lợi thế nhân hòa rất quan trọng
này.
Có
cái bằng nào bằng sự thuận lòng dân.
Chỉ có một đường lối chính trị mang
chính nghĩa mới thu phục lòng dân và huy động được lòng người theo.
Chính nghĩa đó là biết đặt quyền lợi
quốc gia dân tộc lên trên cá nhân lãnh tụ và đảng phái. Người làm chính trị mà thành tâm yêu
nước, thể hiện qua cuộc đời hoạt động vì dân vì nước của họ, thì sẽ đạt
được chính nghĩa cao quý đó.
Việc
lập đảng hiện nay và trong tương lai không xa là phù hợp với sự đòi hỏi gấp rút
của tình hình xã hội chính trị tại Việt Nam .
Khung
cảnh chính trị Việt Nam
đơn điệu một màu đen không sinh khí do sự độc diễn của Đảng Cộng Sản kéo dài
quá lâu. Nó lôi kéo theo sự trì trệ sức sống xã hội, sự kém phát triển của nền
kinh tế chỉ đạo nhưng thiếu sáng tạo vì không tôn trọng quyền tư hữu.
Đặc tính của cuộc sống là cấu thành tổng
hợp.
Trong bài toán trừ đơn giản nhất mà một
em bé lên 6 tuổi cũng hiểu chứ không cần chi đến việc tốt nghiệp Tiến Sĩ chính
trị học và triết học Marx – Lenin ở trường đảng cao cấp bên Liên Sô, đó là cứ
trừ mãi thì cái tổng số ban đầu sẽ vơi dần, và sau cùng phải đi đến suy kém, rồi
bằng không (tiêu vong).
Về
mặt pháp lý, nếu chế độ độc tài cấm đoán không cho lập đảng thì những người Việt
muốn tham gia sinh hoạt chính trị nhưng không muốn đứng dưới cờ đỏ búa
(đập) liềm
(cứa, cắt, chặt, chém) vẫn được hậu thuẫn mạnh bởi lòng dân hiện nay muốn có sự
thay đổi chính trị, muốn có nhiều chính đảng đại diện cho các quan điểm chính
trị từ nhiều thành phần khác nhau trong xã hội Việt Nam đa dạng.
Cuộc
chiến đối đầu trên nhiều phương diện giữa đảng độc tài bao gồm mấy mươi người
trong Bộ Chính Trị cộng với mấy trung đoàn hoặc mấy sư đoàn cảnh sát cơ động (chống
nổi dậy) đang được nuôi béo và sự mong muốn được sống tự do của dân Việt đã lộ
ra tình trạng mất cân xứng thấy rõ.
Đảng
thấy họ đã thua cuộc nên đã và đang bất chấp mọi phương tiện đàn áp. Nhưng càng
giẫy giụa thì càng chết đau mà thôi.
3/ Tại sao phải
lập đảng?
Sinh hoạt chính trị hiện đại trên thế giới thường tập trung vào
các đảng phái. Đây là tổ chức quy tụ nhiều con người có lý tưởng chung về tư tưởng,
xã hội, đứng dưới một ngọn cờ. Đảng có sự đoàn kết, có kỷ luật, có khuôn khổ hoạt
động chặt để mọi đảng viên đi đến mục tiêu chung nhằm phục vụ quốc gia, dân tộc
tốt hơn.
Tất
nhiên sinh hoạt đảng phái trong xã hội tự do khác với cái đảng theo Chủ Nghĩa
Marx – Lenin thường là cuồng tín, giáo điều. Cực đoan, quá khích từ phía nào cũng đều
không tốt cho xã hội con người.
Trong
xã hội đa nguyên, đa đảng, đảng chỉ là một tập họp tương đối, sinh hoạt phải tuân
thủ pháp luật, đứng dưới pháp luật, phải lấy quốc gia làm tối thượng, mỗi đảng
viên có quyền vào đảng và ra đảng khi thấy đảng đó không phù hợp với nguyện vọng
của mình.
Và lãnh tụ đảng cũng chỉ là con người
gồm tật xấu và tính tốt nên phải có sự kềm chế của tổ chức, của luật pháp. Sùng
bái lãnh tụ quá đáng là tật xấu của thời phong kiến xa xưa mà những kẻ kém hiểu
biết mới làm theo.
Tóm
lại đảng chỉ là một tổ chức chính trị bình thường trong xã hội, không có đặc
quyền, đặc lợi quá lớn, khiến gây ra bất công, bất mãn trong xã hội.
Theo đường hướng chung của nhân loại hiện
nay, Việt Nam
chúng ta cũng cần có nhiều đảng phái tham gia sự điều hành đất nước một cách
luân phiên theo sự bầu chọn của quốc dân.
Bên
cạnh thành lập đảng để sinh hoạt và cạnh tranh bình đẳng trong môi trường chính
trị dân chủ, các cá nhân cũng có thể hoạt động chính trị độc lập không cần tham
gia đảng nào, nếu họ thấy không có đảng nào phù hợp theo cái nhìn của họ.
4/ Không phải chỉ có Đảng Dân Chủ Xã
Hội, không phải chỉ có người bỏ đảng mới được quyền thành lập đảng mới
Trong tình hình bị kềm chế, đàn áp, việc
bước ra khỏi Đảng Cộng Sản và tuyên bố thành lập đảng mới quy tụ các đảng viên
cũ là một cách mà những người chống đảng lựa chọn để làm. Cách này nhằm tránh sự
đàn áp thẳng tay khi đảng mới đang được thai nghén cho ra đời.
Dù sao thì hành động của ông Lê Hiếu Đằng
vẫn được coi là bước mở đầu cho việc lập đảng đối trọng tại Việt Nam hiện
nay.
Sẽ có nhiều đảng viên bỏ đảng, có thể
họ không dám xé cờ đỏ búa liềm, hay đốt thẻ đảng công khai và đưa lên mạng để
cho toàn dân và thế giới thấy, nhưng sự bỏ đảng sẽ nhiều hơn. Ai cũng không muốn
bị chết chìm khi trước mắt thấy chiếc tàu mà họ đứng trên đó đã bị nước tràn
vào và đang từ từ chìm xuống lòng đại dương.
Những người ngoài đảng rồi đây cũng sẽ
đưa ra các tuyên bố thành lập đảng mới hay tổ chức chính trị có đường lối yêu nước,
phụng sự cho dân chủ và tự do.
Sự ra đời các đảng phái chính trị là điều
hiển nhiên khi bối cảnh nước ta đã quá chín muồi cho sự thành lập các tổ chức
chính trị để lên tiếng đối lập với thể chế độc chuyên.
Lập đảng và tham gia hoạt động chính
trị là quyền tự do tất yếu của mỗi người dân, vừa để thể hiện quan điểm chính
trị của cá nhân, vừa có cơ hội kết đoàn để phục vụ xã hội và đất nước với lý tưởng
tự do dân chủ cao thượng.
Phạm Hoàng Tùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét