Thay Đổi Xã Hội
Việt Nam Từ Độc Tài Đến Tự Do!!! Tuyệt Đúng.
Nhưng Bằng
Cách Nào???
Khi bạn
quan sát những hình ảnh bình thường hàng ngày ở hai thành phố trung tâm của cả
nước Việt Nam hiện nay là Sài Gòn và Hà Nội, bạn thấy điều gì??? Đó là cảnh xe honda
chạy ồn ào ngoài đường, những người bán hàng rong nghèo nàn ngồi trên lề đường
hay đi trên phố, mọi người chen chúc, tranh đua nhau để sống. Cảnh sống chật vật,
khó khăn, nên mọi người chỉ nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền.
Trừ ra một
số thành phần có liên hệ quyền lợi đến đảng Cộng Sản độc tài như doanh gia, đại
gia, thiếu gia, người đạt danh hiệu nghệ sĩ nhân dân, bà con gia đình cán bộ đảng
có chức quyền, những người có quyền lợi và đang thụ hưởng do độc tài ban phát,
còn lại phần lớn là người dân nghèo sống trong cảnh mất tự do.
Tự do ở đây
phải được hiểu là quyền tự do cá nhân, tự do báo chí, tự do chính trị (lập hội
lập đảng), tự do hành đạo, tự do tìm nơi cư trú, tự do chọn lựa người đại diện
lên cầm quyền, tự do lập đài phát thanh - đài truyền hình để bày tỏ chính kiến,
tự do bỏ nước ra đi để tìm cuộc sống ở quốc gia khác, tự do trở về nước mình sống
mà không bị đàn áp chính trị, tự do lên truyền hình tuyên truyền cho chính đảng
đối lập mà không bị công an bắt về tội phản động, tự do đòi phế bỏ chính quyền
khi thấy nó chỉ toàn lũ tham nhũng ăn hại, tự do tụ tập xuống đường biểu tình,….
Với đại đa
số người dân lầm lũi kiếm miếng ăn hàng ngày và rất lo sợ bị đàn áp, ít mở miệng
nói đến chính trị, không dám tham gia tổ chức chính trị, vì thế quí bạn (cá nhân,
nhóm người, hay tổng quát hơn là người Việt mình) muốn thay đổi xã hội độc tài
hiện nay ở Việt Nam thì các bạn phải làm gì???
Nâng cao
dân trí để người dân hiểu được bổn phận mình phải làm gì trong xã hội hiện nay.
Con đường nâng cao dân trí phải cần thời gian, 3, 5 năm, hoặc trên 10 năm, hay
lâu hơn nữa. Thông thường, các thể chế chính trị độc tài chỉ may mắn sống sót và
mặc sức hoành hành ngang ngược trong xã hội có trình độ dân trí thấp.
Dân trí thấp
ở đây, không chỉ nói đến những người dốt không biết gì về tình hình xã hội chuyển
động chung quanh họ, mà còn nói đến nhiều trí thức xã hội chủ nghĩa đang mang bằng
cấp cao như Nhà Văn, Nhà Báo, Nhà Nghiên Cứu, Sử Gia, Thạc Sĩ, Tiến Sĩ, Giáo Sư…
ở mọi ban ngành. Sở dĩ xếp loại đa số trí thức xã hội chủ nghĩa Việt Nam vào hạng
dân trí thấp bởi vì họ bị tê liệt hành động và trí tuệ, không dám phản kháng đường
lối chính trị phá hoại xã hội Việt Nam của đảng độc tài. Còn có nhiều người đồng
lõa với độc tài để đàn áp dân Việt mình. Đây là bọn tội phạm của quốc gia.
Con đường
nâng cao dân trí lâu là như vậy, trong khi đó đảng độc tài đang hoành hành tàn
phá đất nước chúng ta từng ngày từng giờ.
Một phương
pháp tranh đấu khác, đó là tạo áp lực mạnh về quân sự, chính trị, kinh tế để dồn
chế độ độc tài vào đường cùng và tan rã. Muốn có áp lực này, bạn phải có tổ chức
chính trị hay quân sự, vũ trang.
Muốn có tổ
chức, bạn phải xây dựng, phải hoạt động, phải tham gia, phải điều hành, phải có
tiền để hoạt động, phải có mục tiêu hoạt động, phải có thành viên nồng cốt
trung thành.
Hiện nay,
sau hơn 43 năm độc tài Cộng Sản dùng bạo lực của ngoại bang để chiếm Miền Nam Tự
Do và sau đó chúng không từ bỏ bất cứ biện pháp tinh ranh, tàn bạo nào để đè đầu
cai trị dân Miền Nam và cả Miền Bắc, thì bạn, dù ở trong hay ở ngoài Việt Nam,
đã làm gì để thúc đẩy thay đổi xã hội Việt Nam từ nghèo đói, chậm tiến, độc tài
toàn trị, chuyển sang xã hội chứa đựng mầm mống của phồn thịnh, tự do dân chủ,
đa nguyên đa đảng???
Khi nước ta
vào thập niên 1.930 bị thực dân Pháp cai trị, Hồ Chí Minh và đám đệ tử bần cố
nông cuồng tín đã móc nối, liên hệ, đồng ý làm tay sai cho ngoại bang Nga Cộng,
Tàu Cộng, để có tiền xây dựng Đảng Cộng Sản, có nơi đào tào cán bộ, có nơi
nương náu, có vũ khí để giết dân, để làm giặc, làm loạn. Chúng tự nguyện làm
tay sai cho Cộng Sản quốc tế nhằm đạt được mục tiêu chính trị là cướp quyền lực
ở Việt Nam.
Ngày nay, bạn
muốn dựa vào Mỹ để xây dựng tổ chức, xây dựng đảng??? 43 năm qua cho chúng ta
thấy rằng, không thể thực hiện được bằng con đường này. Vì hiện nay ở Mỹ không
có tổ chức chính trị nào của người Việt có khả năng thực hiện sự thay đổi xã hội
Việt Nam.
Trong nước
hiện nay, bạn cũng chưa thấy tổ chức nào có khả năng thực hiện sự thay đổi này.
Những dấu
hiệu tiềm ẩn của các nhóm, tổ chức, đang hoạt động cũng rất ít thấy.
Sự mở đầu,
kích hoạt một nhóm tranh đấu, một tổ chức chính trị, nằm trong khối óc, tính
can đảm, lòng yêu nước, của bạn và các chiến hữu của bạn.
Quần chúng,
nếu chỉ nói chung chung, thì đồng bào ta chỉ là khối đông người im lặng nhẫn nại
để sống còn. Giống như quặng mỏ kim cương cực kỳ khổng lồ nằm im dưới lòng đất,
chưa ai tìm thấy. Muốn đại đa số dân Việt đồng tình với bạn, ủng hộ bạn, lên tiếng
cùng bạn, đồng hành cùng bạn, hành động cùng bạn, vì lợi ích của đồng bào, thì
các bạn phải hành động, phải xây dựng tổ chức. Chỉ có, một nhóm, một tổ chức,
nhiều nhóm tranh đấu, nhiều tổ chức chính trị, nhiều chính đảng, hoạt động ở bất
cứ hình thức nào (để tồn tại và phát triển), thì mới thúc đẩy nhanh sự thay đổi
xã hội Việt Nam.
Nếu chỉ kêu
gọi chung chung thì 10 năm sau bạn cũng không có gì.
Nếu ngay
hôm nay bạn khởi đầu thì ngay vào ngày mai bạn đã nhích được một phân, đi được một
bước rồi.
Bạn biết độc
tài Cộng Sản Hà Nội sợ hãi nhất điều gì không???
Lũ độc tài
lo lắng, mất ăn mất ngủ, sợ hãi thường trực, khi chúng thấy dân Việt mình không
còn sợ chúng. Khi người dân không còn sợ chúng thì người dân mạnh dạn lên tiếng
chỉ trích cái sai của độc tài. Đi đến bước cao hơn là người dân sẽ tụ tập bày tỏ
sự phản đối chế độ độc tài. Từ tụ tập nhỏ đến biểu tình đông người, rồi tới tổng
biểu tình, tổng bãi công, tổng bãi chợ, tổng bãi khóa, đồng loạt nhiều tỉnh, rồi
cả nước xuống đường, thì dân Việt đang tạo áp lực cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ khổng
lồ lên một chế độ chính trị thối nát chỉ biết nghĩ đến miếng ăn tồi tàn của
chúng.
Súng đạn của
độc tài nhiều lắm. Công an của độc tài có đến hàng triệu tên. Nhà tù Cộng Sản
nhiều lắm, nhiều hơn nhà thờ, nhiều hơn chùa, thánh thất. Nhưng súng đạn, nhà
tù, công an của độc tài không bao giờ đủ chỗ giam cầm, không bao giờ dám đối đầu
với hàng chục triệu dân Việt đồng lòng xuống đường đòi giải tán đảng độc tài.
Giữa hai
cái sợ nhất tại Việt Nam ngày nay, đang giằng co, tranh đấu lẫn nhau một cách rất
mãnh liệt. Nếu dân mình sợ Cộng Sản thì chúng chiến thắng và tiếp tục đường lối
chính trị như hàng chục năm qua. Nếu dân mình không sợ thì độc tài Hà Nội phải
đi vào chỗ tan rã, tiêu vong. Xã hội chúng ta ngày nay không có con đường thứ
ba, không có sự thỏa hiệp. Độc tài sống ngang ngược, ngạo nghễ, coi trời bằng
vung, thì dân ta phải quì lụy, khúm núm, mất tự do. Và ngược lại.
Thông thường
một xã hội dân trí thấp là vùng đất cực tốt để nuôi dưỡng, chứa chấp sự sợ hãi
bất công, sợ hãi áp bức, sợ hãi guồng máy cai trị tà đạo.
Người ta sống
không phải chỉ có biết ăn, ngủ, chơi bời. Trái lại, cuộc sống của người mình còn
có những nhu cầu giá trị hơn, đó là trách nhiệm của cá nhân đối với gia đình,
trách nhiệm của công dân đối với đất nước, trách nhiệm của người dân đối với xã
hội. Cạnh đó, người sống hôm nay phải có trách nhiệm tinh thần, hay mang ơn đối
với ông bà, tiền nhân, tổ tiên, những người đã hy sinh để tạo nên đất nước Việt
Nam hôm nay. Và người ta sống không thể thiếu lòng tự trọng đối với các dân tộc
láng giềng, với cộng đồng nhân loại. Một quốc gia, một dân tộc, một chính quyền,
không có lòng tự trọng, cứ đi xin viện trợ, cứ van xin sự giúp đỡ cứu vớt, cứ
gây điều tiếng xấu, cứ làm những việc khiến cho các nước khác phải bận tâm, phải
giúp đỡ, mệt mỏi, lo lắng, chán nản, thì tất nhiên, thế giới này phải nhìn
chúng ta bằng cặp coi thường. Bởi vì chính chúng ta không tạo được cho họ sự
kính trọng, nể phục.
Người Việt
mình nổi tiếng thông minh, học tài, đậu nhiều bằng cấp cao ở các trường đại học
danh tiếng trên thế giới; Mang lon, giữ chức Tá - Tướng - Dân Biểu - Thượng
Nghĩ Sĩ – Thứ Trưởng - Phó Thủ Tướng… tại các cường quốc; Phát minh các công
trình toán học, quĩ đạo không gian, bom nhiệt hạch….; Thì người Việt nên sử dụng
trí thông minh của mình để nghĩ đến sự thay đổi lịch sử này.
Sự thay đổi
này mang đến giá trị vô cùng lớn, vì mang lại lợi ích cho hơn 90 triệu dân Việt,
và cho cuộc sống của cả một quốc gia đã có hơn 5.000 lịch sử. Sự thay đổi vô
cùng cần thiết.
Sự hãnh diện
về tấm bằng Cử Nhân, Cao Học, Tiến Sĩ, thi đậu ở một trường đại học danh tiếng nhất
trên địa cầu chỉ là vô cùng nhỏ nhoi so với hạnh phúc vĩ đại là tự do, dân chủ,
quyền làm người, mà dân tộc chúng ta đang hết sức khao khát, mong đợi.
Ngày 25/4/2.018
Phạm Hoàng Tùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét