Sách lược này được bổ sung theo thời gian tùy tình hình cụ thể trong mỗi giai đoạn tranh đấu.
Người đọc tài liệu này cần chú ý đến kế hoạch tổ chức và xây dựng các đơn vị hành động cứng rắn để cứu nước.
Bao gồm nhiều bài viết nhưng chỉ có một mục đích duy nhất là trình bày đường hướng đánh đổ bạo quyền Việt gian độc tài độc đảng đang đào hang xây hầm ẩn náu tại Hà Nội.
Người đọc tài liệu này cần chú ý đến kế hoạch tổ chức và xây dựng các đơn vị hành động cứng rắn để cứu nước.
Bao gồm nhiều bài viết nhưng chỉ có một mục đích duy nhất là trình bày đường hướng đánh đổ bạo quyền Việt gian độc tài độc đảng đang đào hang xây hầm ẩn náu tại Hà Nội.
Thay Đổi Xã Hội
Việt Nam Từ Độc Tài Đến Tự Do!!! Tuyệt Đúng.
Nhưng Bằng
Cách Nào???
Khi bạn
quan sát những hình ảnh bình thường hàng ngày ở hai thành phố trung tâm của cả
nước Việt Nam hiện nay là Sài Gòn và Hà Nội, bạn thấy điều gì??? Đó là cảnh xe honda
chạy ồn ào ngoài đường, những người bán hàng rong nghèo nàn ngồi trên lề đường
hay đi trên phố, mọi người chen chúc, tranh đua nhau để sống. Cảnh sống chật vật,
khó khăn, nên mọi người chỉ nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền.
Trừ ra một
số thành phần có liên hệ quyền lợi đến đảng Cộng Sản độc tài như doanh gia, đại
gia, thiếu gia, người đạt danh hiệu nghệ sĩ nhân dân, bà con gia đình cán bộ đảng
có chức quyền, những người có quyền lợi và đang thụ hưởng do độc tài ban phát,
còn lại phần lớn là người dân nghèo sống trong cảnh mất tự do.
Tự do ở đây
phải được hiểu là quyền tự do cá nhân, tự do báo chí, tự do chính trị (lập hội
lập đảng), tự do hành đạo, tự do tìm nơi cư trú, tự do chọn lựa người đại diện
lên cầm quyền, tự do lập đài phát thanh - đài truyền hình để bày tỏ chính kiến,
tự do bỏ nước ra đi để tìm cuộc sống ở quốc gia khác, tự do trở về nước mình sống
mà không bị đàn áp chính trị, tự do lên truyền hình tuyên truyền cho chính đảng
đối lập mà không bị công an bắt về tội phản động, tự do đòi phế bỏ chính quyền
khi thấy nó chỉ toàn lũ tham nhũng ăn hại, tự do tụ tập xuống đường biểu tình,….
Với đại đa
số người dân lầm lũi kiếm miếng ăn hàng ngày và rất lo sợ bị đàn áp, ít mở miệng
nói đến chính trị, không dám tham gia tổ chức chính trị, vì thế quí bạn (cá nhân,
nhóm người, hay tổng quát hơn là người Việt mình) muốn thay đổi xã hội độc tài
hiện nay ở Việt Nam thì các bạn phải làm gì???
Nâng cao
dân trí để người dân hiểu được bổn phận mình phải làm gì trong xã hội hiện nay.
Con đường nâng cao dân trí phải cần thời gian, 3, 5 năm, hoặc trên 10 năm, hay
lâu hơn nữa. Thông thường, các thể chế chính trị độc tài chỉ may mắn sống sót và
mặc sức hoành hành ngang ngược trong xã hội có trình độ dân trí thấp.
Dân trí thấp
ở đây, không chỉ nói đến những người dốt không biết gì về tình hình xã hội chuyển
động chung quanh họ, mà còn nói đến nhiều trí thức xã hội chủ nghĩa đang mang bằng
cấp cao như Nhà Văn, Nhà Báo, Nhà Nghiên Cứu, Sử Gia, Thạc Sĩ, Tiến Sĩ, Giáo Sư…
ở mọi ban ngành. Sở dĩ xếp loại đa số trí thức xã hội chủ nghĩa Việt Nam vào hạng
dân trí thấp bởi vì họ bị tê liệt hành động và trí tuệ, không dám phản kháng đường
lối chính trị phá hoại xã hội Việt Nam của đảng độc tài. Còn có nhiều người đồng
lõa với độc tài để đàn áp dân Việt mình. Đây là bọn tội phạm của quốc gia.
Con đường
nâng cao dân trí lâu là như vậy, trong khi đó đảng độc tài đang hoành hành tàn
phá đất nước chúng ta từng ngày từng giờ.
Một phương
pháp tranh đấu khác, đó là tạo áp lực mạnh về quân sự, chính trị, kinh tế để dồn
chế độ độc tài vào đường cùng và tan rã. Muốn có áp lực này, bạn phải có tổ chức
chính trị hay quân sự, vũ trang.
Muốn có tổ
chức, bạn phải xây dựng, phải hoạt động, phải tham gia, phải điều hành, phải có
tiền để hoạt động, phải có mục tiêu hoạt động, phải có thành viên nồng cốt
trung thành.
Hiện nay,
sau hơn 43 năm độc tài Cộng Sản dùng bạo lực của ngoại bang để chiếm Miền Nam Tự
Do và sau đó chúng không từ bỏ bất cứ biện pháp tinh ranh, tàn bạo nào để đè đầu
cai trị dân Miền Nam và cả Miền Bắc, thì bạn, dù ở trong hay ở ngoài Việt Nam,
đã làm gì để thúc đẩy thay đổi xã hội Việt Nam từ nghèo đói, chậm tiến, độc tài
toàn trị, chuyển sang xã hội chứa đựng mầm mống của phồn thịnh, tự do dân chủ,
đa nguyên đa đảng???
Khi nước ta
vào thập niên 1.930 bị thực dân Pháp cai trị, Hồ Chí Minh và đám đệ tử bần cố
nông cuồng tín đã móc nối, liên hệ, đồng ý làm tay sai cho ngoại bang Nga Cộng,
Tàu Cộng, để có tiền xây dựng Đảng Cộng Sản, có nơi đào tào cán bộ, có nơi
nương náu, có vũ khí để giết dân, để làm giặc, làm loạn. Chúng tự nguyện làm
tay sai cho Cộng Sản quốc tế nhằm đạt được mục tiêu chính trị là cướp quyền lực
ở Việt Nam.
Ngày nay, bạn
muốn dựa vào Mỹ để xây dựng tổ chức, xây dựng đảng??? 43 năm qua cho chúng ta
thấy rằng, không thể thực hiện được bằng con đường này. Vì hiện nay ở Mỹ không
có tổ chức chính trị nào của người Việt có khả năng thực hiện sự thay đổi xã hội
Việt Nam.
Trong nước
hiện nay, bạn cũng chưa thấy tổ chức nào có khả năng thực hiện sự thay đổi này.
Những dấu
hiệu tiềm ẩn của các nhóm, tổ chức, đang hoạt động cũng rất ít thấy.
Sự mở đầu,
kích hoạt một nhóm tranh đấu, một tổ chức chính trị, nằm trong khối óc, tính
can đảm, lòng yêu nước, của bạn và các chiến hữu của bạn.
Quần chúng,
nếu chỉ nói chung chung, thì đồng bào ta chỉ là khối đông người im lặng nhẫn nại
để sống còn. Giống như quặng mỏ kim cương cực kỳ khổng lồ nằm im dưới lòng đất,
chưa ai tìm thấy. Muốn đại đa số dân Việt đồng tình với bạn, ủng hộ bạn, lên tiếng
cùng bạn, đồng hành cùng bạn, hành động cùng bạn, vì lợi ích của đồng bào, thì
các bạn phải hành động, phải xây dựng tổ chức. Chỉ có, một nhóm, một tổ chức,
nhiều nhóm tranh đấu, nhiều tổ chức chính trị, nhiều chính đảng, hoạt động ở bất
cứ hình thức nào (để tồn tại và phát triển), thì mới thúc đẩy nhanh sự thay đổi
xã hội Việt Nam.
Nếu chỉ kêu
gọi chung chung thì 10 năm sau bạn cũng không có gì.
Nếu ngay
hôm nay bạn khởi đầu thì ngay vào ngày mai bạn đã nhích được một phân, đi được một
bước rồi.
Bạn biết độc
tài Cộng Sản Hà Nội sợ hãi nhất điều gì không???
Lũ độc tài
lo lắng, mất ăn mất ngủ, sợ hãi thường trực, khi chúng thấy dân Việt mình không
còn sợ chúng. Khi người dân không còn sợ chúng thì người dân mạnh dạn lên tiếng
chỉ trích cái sai của độc tài. Đi đến bước cao hơn là người dân sẽ tụ tập bày tỏ
sự phản đối chế độ độc tài. Từ tụ tập nhỏ đến biểu tình đông người, rồi tới tổng
biểu tình, tổng bãi công, tổng bãi chợ, tổng bãi khóa, đồng loạt nhiều tỉnh, rồi
cả nước xuống đường, thì dân Việt đang tạo áp lực cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ khổng
lồ lên một chế độ chính trị thối nát chỉ biết nghĩ đến miếng ăn tồi tàn của
chúng.
Súng đạn của
độc tài nhiều lắm. Công an của độc tài có đến hàng triệu tên. Nhà tù Cộng Sản
nhiều lắm, nhiều hơn nhà thờ, nhiều hơn chùa, thánh thất. Nhưng súng đạn, nhà
tù, công an của độc tài không bao giờ đủ chỗ giam cầm, không bao giờ dám đối đầu
với hàng chục triệu dân Việt đồng lòng xuống đường đòi giải tán đảng độc tài.
Giữa hai
cái sợ nhất tại Việt Nam ngày nay, đang giằng co, tranh đấu lẫn nhau một cách rất
mãnh liệt. Nếu dân mình sợ Cộng Sản thì chúng chiến thắng và tiếp tục đường lối
chính trị như hàng chục năm qua. Nếu dân mình không sợ thì độc tài Hà Nội phải
đi vào chỗ tan rã, tiêu vong. Xã hội chúng ta ngày nay không có con đường thứ
ba, không có sự thỏa hiệp. Độc tài sống ngang ngược, ngạo nghễ, coi trời bằng
vung, thì dân ta phải quì lụy, khúm núm, mất tự do. Và ngược lại.
Thông thường
một xã hội dân trí thấp là vùng đất cực tốt để nuôi dưỡng, chứa chấp sự sợ hãi
bất công, sợ hãi áp bức, sợ hãi guồng máy cai trị tà đạo.
Người ta sống
không phải chỉ có biết ăn, ngủ, chơi bời. Trái lại, cuộc sống của người mình còn
có những nhu cầu giá trị hơn, đó là trách nhiệm của cá nhân đối với gia đình,
trách nhiệm của công dân đối với đất nước, trách nhiệm của người dân đối với xã
hội. Cạnh đó, người sống hôm nay phải có trách nhiệm tinh thần, hay mang ơn đối
với ông bà, tiền nhân, tổ tiên, những người đã hy sinh để tạo nên đất nước Việt
Nam hôm nay. Và người ta sống không thể thiếu lòng tự trọng đối với các dân tộc
láng giềng, với cộng đồng nhân loại. Một quốc gia, một dân tộc, một chính quyền,
không có lòng tự trọng, cứ đi xin viện trợ, cứ van xin sự giúp đỡ cứu vớt, cứ
gây điều tiếng xấu, cứ làm những việc khiến cho các nước khác phải bận tâm, phải
giúp đỡ, mệt mỏi, lo lắng, chán nản, thì tất nhiên, thế giới này phải nhìn
chúng ta bằng cặp coi thường. Bởi vì chính chúng ta không tạo được cho họ sự
kính trọng, nể phục.
Người Việt
mình nổi tiếng thông minh, học tài, đậu nhiều bằng cấp cao ở các trường đại học
danh tiếng trên thế giới; Mang lon, giữ chức Tá - Tướng - Dân Biểu - Thượng
Nghĩ Sĩ – Thứ Trưởng - Phó Thủ Tướng… tại các cường quốc; Phát minh các công
trình toán học, quĩ đạo không gian, bom nhiệt hạch….; Thì người Việt nên sử dụng
trí thông minh của mình để nghĩ đến sự thay đổi lịch sử này.
Sự thay đổi
này mang đến giá trị vô cùng lớn, vì mang lại lợi ích cho hơn 90 triệu dân Việt,
và cho cuộc sống của cả một quốc gia đã có hơn 5.000 lịch sử. Sự thay đổi vô
cùng cần thiết.
Sự hãnh diện
về tấm bằng Cử Nhân, Cao Học, Tiến Sĩ, thi đậu ở một trường đại học danh tiếng nhất
trên địa cầu chỉ là vô cùng nhỏ nhoi so với hạnh phúc vĩ đại là tự do, dân chủ,
quyền làm người, mà dân tộc chúng ta đang hết sức khao khát, mong đợi.
Ngày 25/4/2.018
Phạm Hoàng Tùng.
Nhạc Bolero Ngày Xưa Và Hiện Tình Quê Hương Hôm Nay!!!
Từ những
năm 1.965, 1.970, 1.974, trên đài phát thanh Việt Nam Cộng Hòa, đài truyền hình
quốc gia, các nơi ca nhạc, các tiệm bán các nhạc phẩm thì thỉnh thoảng (Cộng Sản
dạy cho dân viết là “thi thoảng”) hay nhiều lần vang lên các tình khúc Bolero
chất chứa tình cảm lứa đôi, tình yêu quê hương, các mối tình lãng mạn, tình yêu
dành cho lính chiến.
Nhạc Bolero
buồn xa xăm, trữ tình, đậm chất thơ, nhiều xúc cảm, phần nào nói lên bản chất
tâm hồn thi ca, nhân bản của dân Việt.
Sau ngày 30
tháng 4 năm 1.975, khi độc tài Cộng Sản rừng rú chiếm được Thủ Đô Sài Gòn thì
cũng từ đó chế độ hoang dã, chậm tiến này ngăn cấm và gán cho loại nhạc Bolero
cái tên là “đồi trụy, phản động”.
Tuy nhiên
trong khoảng 5 năm trở lại đây, loại nhạc Bolero được chính quyền độc tài cho
phép hồi sinh. Dù không cho phép hồi sinh thì tự bản thân loại nhạc trữ tình
lãng mạn này cũng đã lưu truyền âm thầm trong quảng đại quần chúng bình dân từ
sau tháng 4 năm 1.975 rồi. Các live show trên truyền hình hay tại các địa điểm
ca nhạc hiện nay do các ca nhạc sĩ trẻ, các diễn viên phim ảnh thi nhau trình
diễn nhạc Bolero vì đáp ứng được tâm lý người coi và rất ăn khách nên dễ kiếm
tiền.
Sự cho phép
này chính là cuộc đầu hàng của độc tài Cộng Sản đối với thể loại nhạc được nhiều
người ưa chuộng. Nhạc Cộng Sản, nhạc “cách mạng” với tông điệu chịu ảnh hưởng từ
nhạc Cộng Sản Liên Sô, nhạc Tàu Cộng chỉ lớn tiếng hò hét, gào thét gây chiến
tranh cách mạng, hô hào hãy đổ máu hiến thân để xây dựng quyền lực cách mạng mà
thực chất là biến dân tộc thành con chốt để xây dựng ngai vàng cho đám lãnh đạo
mặt người tim heo.
Độc tài Cộng
Sản thua cuộc trong trào lưu âm nhạc cũng là sự thất bại trong đường lối chính
trị vì đầy ảo vọng, hoang tưởng. Nhưng từ sự thua cuộc, thất bại đó, độc tài Cộng
Sản lợi dụng âm nhạc trữ tình, lãng mạn, hoài cổ, đắm đuối trong tình yêu thoát
tục để làm liều thuốc an thần ru ngủ tầng lớp bình dân nên quên đi ý chí tranh
đấu chống bất công tham nhũng, chống lại chính quyền thiểu năng nhưng mang tham
vọng phản động nhất lịch sử dân tộc.
Mọi người
dân Việt, những người tranh đấu đòi giải thể độc tài Cộng Sản, nếu có khả năng
sáng tác nhạc tranh đấu dựa vào các hiện thực xã hội Việt ngày nay thì nên phổ
biến nhiều bài nhạc trên mạng xã hội Facebook để dễ đi vào lòng người, làm gia
tăng tinh thần yêu nước, chống bất công, chống độc tài toàn trị.
Sáng tác nhạc
cũng như viết văn, một khi người sáng tác theo cảm hứng tự do của mình thì nhạc
phẩm, bài viết, tác phẩm mới có giá trị cao. Những nhạc sĩ viết thể loại nhạc
Bolero trước đây ở Miền Nam phần lớn là do họ tự do sáng tác theo hứng khởi của
tâm lý bản thân nên nhạc phẩm của họ thấm đậm vào lòng người cho đến tận ngày
nay.
Sáng tác nhạc
mà làm theo đơn đặt hàng của một tổ chức chính trị (dù là của phía tự do dân chủ)
hay của nhà nước thì tất nhiên không có giá trị bao nhiêu.
Ngày 4
tháng 12 năm 2.016
Phạm Hoàng Tùng.
Bắt Giữ, Tù Giam, Và Sụp Đổ!!!
Một tháng
sau ngày 30 tháng 4/1.975, khi ở trên chuyến xe bus chạy ngang Dinh Độc Lập,
người phụ nữ khoảng 40 tuổi đứng gần tôi, ngó vào cổng Dinh thấy hai anh bộ đội
cầm súng gác, bà ấy nói, bộ đội dù là “giải phóng” hay “cách mạng”, khi gác cổng
thì chỉ đứng bên ngoài chứ không được sống trong Dinh. Người phụ nữ có tuổi đời
nên mới buông ra câu nói thực tế như vậy. Phân định giai cấp là chuyện muôn thuở,
quan trọng là đường hướng chính trị biết dung hòa giữa các thành phần xã hội để
cùng tồn tại và tiến bộ chứ không phải “cào bằng” giai cấp giả tạo, còn trong
thực tế thì quan lớn “cách mạng” rất giàu có so với dân.
Ngày nay,
người Việt sống dưới chế độ độc tài đã thấm thía, chán nản, rồi phê phán sự chậm
tiến tột cùng và căn bịnh tham nhũng rất nghiêm trọng của một chế độ không dựa
vào dân mà tuyệt đối chỉ dựa vào đàn áp bất kể biện pháp, thủ đoạn để cầm cự
cho qua ngày tháng.
Bắt người
chỉ trích, phê bình chính quyền để làm gì??? Để chứng tỏ chính quyền có sức mạnh
và không có người dân nào được phê phán cái sai lầm nguy hiểm của chính quyền.
Chứng tỏ như vậy để làm gì??? Chắc chắn sẽ làm nhiều người sợ hãi, không dám chống
đối. Nhưng đó có phải là biện pháp an dân và có mục đích làm cho quốc gia vững
mạnh, tiến bộ, thăng tiến đời sống dân
chúng về vật chất và tinh thần??? Tất nhiên là không. Vạn lần không.
Bản chất của
bọn độc tài, dù là quốc gia, quân phiệt, Cộng Sản hay “Canh Tân” gia đình trị, đều nghĩ đến quyền lợi to lớn nhưng hết sức nhỏ
nhen của riêng chúng nó, chứ không bao giờ nghĩ đến quyền lợi của khối đông dân
chúng và đất nước. Đây là điểm quan trọng tột cùng để nhận diện bọn phản động phá
hoại đời sống ấm no và tương lai của người dân.
Bắt rồi tù
giam người yêu nước là chiến lược củng cố sự “trường tồn” của chế độ độc tài.
Thế nhưng chiến lược này lại đẩy chúng rơi sâu vào bế tắc của sự cai trị không
lấy dân làm điểm tựa để tồn tại. Độc tài Cộng Sản chỉ sống bám, sống sót dựa
trên sự chậm tiến của xã hội. Một xã hội tù ngục nhưng luôn khao khát hiểu biết
đời sống tự do thì không còn chỗ ẩn nấp an toàn cho lũ độc tài. Mọi người dân
Việt nếu cùng có ý thức về cuộc sống tự do và cùng can đảm hành động để có được
tự do thì bọn cai trị độc tài Cộng Sản không còn đất sống.
Tuy nhiên,
khao khát tự do và đồng lòng hành động để có tự do thì lại là bài toán phức tạp
chưa giải được của dân tộc Việt hiện nay. Một khi giải được thì dân Việt là
thành phần đầu tiên hưởng thụ và hãnh diện với kết quả đó. Bằng không, chính
dân Việt phải gánh chịu mọi hậu quả do sư kém cỏi của mình. Trong đời sống các
quốc gia của cộng đồng quốc tế ngày nay, chính đại khối toàn dân là chủ thể quyết
định cuộc sống và tương lai của mình, chứ không phải bọn lãnh đạo bất tài tham
quyền hay một lực lượng quốc tế can thiệp vào nội tình Việt Nam. Một dân tộc có
thể làm nô lệ mãi mãi cho đám cai trị mặt người tim heo, nếu cứ mãi mãi cúi đầu
trước bạo lực của chúng. Thế nhưng bạo lực này lại là con dao hai lưỡi, nó chĩa
vào dân, đồng thời, tới lúc cũng chĩa thẳng và đâm mạnh vào tim vào lũ cai trị.
Ngày 19 tháng
10 năm 2.016
Phạm Hoàng
Tùng.
KHỐI ÓC LÀ SỨC MẠNH
CỦA NGƯỜI VIỆT Ở MỌI NƠI!!!
Bạn lựa chọn hành động nào khi nhà bạn bị lũ cướp tấn công???
1/ Bạn cùng cả gia đình quì xuống khóc lóc van xin lũ cướp hung tợn đừng
cướp phá nhà bạn trong khi chúng đang say máu giết người và lòng tham của cải
trào dâng vô hạn.
2/ Bạn cùng cả nhà bỏ nhà cửa, tài sản đã tích lũy cả đời với bao công
sức khổ nhọc để tháo chạy giữ lấy thân.
3/ Bạn cùng gia đình bàn bạc tìm cách cố thủ và dùng mọi thứ có được
trong nhà để chống lại cuộc tấn công của bọn cướp, đồng thời nhanh chóng báo
động cho cảnh sát và hàng xóm biết được tin này.
Một điều nữa là, trước khi nhà bạn bị cướp thì bạn có nghĩ đến việc
phòng chống cướp?
Việc biểu tình vì cá chết làm ô nhiễm môi trường sống của dân Việt hiện
nay khác với khung cảnh nhà một gia đình bị lũ cướp vô học mất dạy tấn công.
Tuy nhiên có sự liên hệ trong việc lựa chọn cách hành động để bảo vệ quyền lợi
của chính bạn.
Biểu tình ôn hòa là cách để nói lên tiếng nói chính đáng của người dân
Việt đang sống nghèo khó mất tự do dưới thể chế chính trị độc tài. Và hiểu biết
về sự lành mạnh trong môi trường sống của người dân bình thường còn cao hơn rất
nhiều so với những kẻ tự xưng là lãnh đạo quốc gia.
Nhưng bộ máy cầm quyền tại Việt Nam đã không tán đồng với lời kêu
gọi chính đáng của người dân lại còn cho tay sai đánh đập dân như đập gà, đá
chó, túm cổ vịt trong chuồng.
Đây không phải là lần đầu chính quyền rất ngang ngược hung bạo xúc phạm
trầm trọng dân quyền khi dân xuống đường bày tỏ nguyện vọng sống chính đáng của
dân tộc.
Bọn cầm đầu và lũ tay sai chế độ cũng là người với da thịt có những cảm
giác đau, rát, sưng. Vậy, nếu chúng bị dân đánh đập như chúng từng đánh đập dân
thì chúng có khóc, có than, có bỏ chạy, có ra máu hay không???
Bọn cầm quyền và lũ tay sai chế độ Cộng Sản độc tài cũng có một mái ấm
gia đình, có vợ con, người thân. Một khi nhà chúng bị quăng bom xăng đốt cháy,
vợ con chúng bị tạt acid, bị bắt cóc, tài sản, xe chúng bị phá hủy, thì chúng
có tiếc của, thương xót cho người thân hay không???
Khối óc là sức mạnh của người biểu tình. Khối óc là sức mạnh của người
Việt đang bị Cộng Sản cai trị. Khối óc tạo nên rất nhiều sức mạnh tinh thần và
vật chất cần thiết để đòi hỏi quyền tự do được sống trong môi trường sạch không
bị nhiễm độc.
Ngày 11 tháng 5 năm 2.016
Phạm Hoàng Tùng.
CÁ CHẾT, BIỂN Ô NHIỄM NẶNG NỀ
VÀ HÀNH ĐỘNG VÌ CÔNG LÝ CỦA DÂN VIỆT!!!
Công lý là lẽ phải, là đạo đức, là sự công bằng, là điều tốt đẹp trong
xã hội. Một xã hội muốn phát triển, giàu có, đạo đức được tôn vinh thì công lý
phải thắng gian tà.
Trong đời sống đất nước, công lý thường biểu hiện qua hiến pháp, luật
pháp. Điều này hiện nay không có trong xã hội độc tài Cộng Sản Việt Nam .
Bởi vì, hiến pháp Cộng Sản và các điều luật do chế độ độc tài viết ra đều chỉ
nhằm bảo vệ sự độc tôn, độc tài của mấy triệu đảng viên và hệ thống đàn áp đang
sống bám vào chế độ bất nhân này.
Rõ ràng như thế nên người dân Việt không trông mong gì vào sự công bằng,
điều tốt đẹp, lẽ phải trong hiến pháp Cộng Sản.
Sống trong môi trường quá bất công như vậy thì dân Việt muốn hưởng được
sự công bằng, một nền đạo đức trong đời sống thì phải tự tạo ra cho dân mình
một nền công lý riêng cho đại đa số dân Việt.
Trong khi chưa có được chính quyền dân chủ để viết ra một Bản Hiến Pháp
Tự Do đúng nghĩa là đề cao công lý và đạo đức thì người dân Việt phải cùng hành
động vì đạo đức, vì sự công bằng, vì điều tốt đẹp cho dân Việt. Thời kỳ này
được gọi là công lý dân Việt bất thành văn.
Trong xã hội luôn có một số người hiểu biết nhiều, luôn đi đầu và năng
động hơn. Những người này nên âm thầm tự động lập nhóm hành động vì công lý dân
Việt. Những tên dân phòng, mật vụ, công an chó săn đàn áp, thủ tiêu nền công lý
dân Việt phải bị trấn dẹp thẳng tay bởi nhóm hành động này.
Cộng Sản đưa ra điều luật: “nghiêm cấm chống người thi hành công vụ”
nhằm để trói tay và trừng phạt dã man bất kỳ người dân nào trong xã hội không
tuân lịnh họ.
“Công vụ” ở đây thật ra là đảng vụ, độc tài vụ, chỉ nhằm phục vụ quyền
lợi bất chính, bất minh, ích kỷ của bọn đầu đảng và lũ công an tay sai chó săn.
Chúng lạm dụng “công vụ” để sẳn sàng đàn áp hung bạo bất kỳ người dân Việt nào
muốn sống tự do.
Do vậy, cái gọi là “công vụ”của Cộng Sản đẻ ra không nằm trong công lý
của dân Việt. Vì nó không công bằng, không thuộc lẽ phải, và không có đạo đức
đối với đa số dân Việt.
Việc xuống đường biểu tình vụ cá chết và đòi hỏi được sống sạch trong
môi trường sạch về vật chất và minh bạch về thông tin là một hành động vì công
lý của dân Việt. Vì quyền lợi, đạo đức, sự công bằng của khối đông trong xã hội
và cũng chính là công bằng cho gia đình mình, nên người Việt sẳn sàng quăng cái
“công vụ” ích kỷ đó vào thùng rác để thẳng tiến đến một nền công lý đúng nghĩa
của dân tộc.
12 tháng 5 năm 2.016
Phạm Hoàng Tùng.
CHÍNH QUYỀN PHẢN ĐỘNG - CỘNG SẢN ĐỘC TÀI
SỢ NHẤT ĐIỀU GÌ???
ĐIỀU MÀ CHÚNG SỢ NHẤT LÀ KHI DÂN
VIỆT
KHÔNG CÒN SỢ CHÚNG NỮA!!!
Ngày 22, 23/5 sắp tới đây có hai sự kiện đáng chú ý đối với bộ máy cai
trị đểu cáng, đó là Tổng Thống Mỹ, ông Barack Obama đến Việt Nam; Hai là cuộc
bầu cử Quốc Hội bù nhìn, chỉ biết gật đầu theo lịnh đảng, dù sống bám vào tiền
thuế của dân nghèo đang bị tước quyền tự do.
Khi người dân trên khắp nước xuống đường biểu tình bằng nhiều hình thức,
tập trung hay lẻ tẻ, đi trên đường hay ngồi yên một chỗ phản đối, thì coi đây
là dấu hiệu không sợ hãi của dân Việt đối với bộ máy độc tài ngạo mạn quen thói
khinh thường dân Việt.
Xuống đường biểu tình ngày 22 tháng 5 của dân Việt còn cho thấy người
dân chả màng gì đến cái Quốc Hội vô dụng, chỉ để làm cảnh cho chế độ độc tài
đang cùng đường.
Bầu Quốc Hội mà làm cái gì khi các đại biểu không thay mặt dân chất vấn
(tới nơi tới chốn) chính quyền về vụ khu kinh tế Vũng Áng xả thải độc tố vào
vùng biển Hà Tĩnh làm ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, ảnh hưởng đến đời sống
của hàng chục triệu người dân Việt bây giờ, và trong lâu dài.
Độc tài Cộng Sản mạnh tay đàn áp nhiều người dân trong 3 cuộc biểu tình
ngày1, 8 và 15 tháng 5 theo bản tính rừng rú. Chúng nghĩ đó là chiến lược thành
công như chúng từng làm khi xâm lăng Miền Nam , và rồi cai trị cả nước sau
ngày 30 tháng 4 năm 1.975.
Chúng đã sống như vua chúa nhờ bạo lực đàn áp từ hơn nửa thế kỷ qua. Và
chúng vẫn đinh ninh rằng chúng sẽ mãi mãi làm vua chúa khi tiếp tục ra lịnh cho
đám công an, an ninh chìm, đám dân phòng... thật mạnh tay, mạnh chân, đánh cho
dân phải đổ máu.
Người Việt mình phải tự hỏi: đám cai trị, công an, thanh niên xung phong
là người, dân cũng là người, vậy chúng lấy quyền gì để đánh đập dân quá dã man,
tàn bạo???
Chúng lấy quyền là đại diện chính quyền “cách mạng” ??? Chính quyền
“cách mạng” đã bị quăng vào thùng rác từ lâu rồi.
Chúng nhân danh luật pháp Cộng Sản??? Luật Cộng Sản là luật rừng, dân ta
chọn cách sống văn minh nên không công nhận.
Vậy chúng đánh đập dân ta như đánh đập súc vật là vì chúng ỷ thế có vũ
khí và đội ngũ bám theo đảng để kiếm cơm, kiếm cháo, kiếm ghế.
Một khi dân ta biết kết đoàn, biết tự chế võ khí để sử dụng, bằng mọi
cách, mọi kiểu, ở mọi nơi, thì chúng có còn dám đánh đập, tấn công dân ta nữa
hay không??? Xin thưa rằng: ngàn lần không, vạn lần cũng không. Ngược lại,
chúng sẽ kinh hoàng bỏ chạy để giữ thân mà nuôi vợ con, và để sung sướng hưởng
thụ tài sản cướp được của dân tộc.
Ngày 17 tháng 5 năm 2.016
Phạm Hoàng Tùng.
CẦN TỔ CHỨC NHÓM HÀNH ĐỘNG
VÌ CÔNG LÝ CHO DÂN VIỆT!!!
Quần chúng là khối dân đông có sức mạnh như cơn đại sóng thần, nhưng để
đại đa số đồng bào trong cả nước cùng hướng về một hành động vì nền công lý dân
Việt thì phải có đội ngũ tiên phong trong hành động dẫn đường.
Nhóm tiên phong này được gọi là nhóm hành động vì công lý cho dân Việt,
vì nền tự do, vì sự an toàn cho đồng bào trước hành động đàn áp hung tợn của
độc tài Cộng Sản.
Chính nhóm hành động vì công lý cho dân Việt sẽ làm cho tinh thần đồng
bào khắp nơi phấn chấn khi thấy kết quả cụ thể trong hành động diệt gian tà đề
cao đạo đức.
Sở dĩ đồng bào khắp nước còn e dè, ngần ngại hay sợ hãi là vì thấy lực
trấn áp quá mạnh. Một khi lực trấn áp của độc tài Cộng Sản bị phản công bởi
nhóm hành động vì công lý thì đồng bào sẽ bớt đi nổi sợ hãi, và từ đó mạnh dạn
trong việc kết đoàn xuống đường tranh đấu vì quyền lợi chung của người Việt
đang bị mất tự do.
Mục tiêu của nhóm hành động vì công lý là trấn dẹp thẳng tay bọn cường
hào ác bá, bọn công an, mật vụ, dân phòng, thanh niên xung phong tay sai, chó
săn.
Tuy nhiên, trọng điểm của nhóm hành động vì công lý là bọn đầu sỏ chế
độ, nơi phát ra lịnh đàn áp. Đặc biệt, tại Sài Gòn là tên bí thư thành ủy và
tên giám đốc sở công an.
Nhà cửa, nơi làm việc, nơi đậu xe, thói quen đi lại (chơi bời, ăn nhậu,
đàn đúm), vợ con, trường học của con chúng, nơi đi mua sắm của vợ, người thân
các tên gây tội ác này cần được theo dõi sát để khi ra tay hành động được chính
xác.
Một khi nhóm hành động vì công lý tạo khủng hoảng tâm lý đáng sợ cho các
tên gây tội ác này và gia đình, họ hàng chúng thì chúng sẽ giảm thú tính hung
hăng đàn áp dân lành.
Đánh mạnh và đánh thẳng bằng những vũ khí tự chế nhắm vào các trọng điểm
này sẽ tạo nên sự thay đổi trong chính sách đàn áp của bạo quyền Cộng Sản, một
chính quyền cực kỳ phản động đang quyết liệt chống lại ý chí muốn sống tự do
của dân tộc Việt.
Việc tổ chức các nhóm hành động vì công lý cho dân Việt là do tính toán
của những người yêu nước tại các địa phương trên cả nước.
Nguồn tài chính dựa vào tài sản bất chính của các tên đầu sỏ tội ác, các
đại gia sống bám vào chế độ độc tài để khai thác bóc lột tài sản, tài nguyên
của quốc gia chúng ta. Chúng ỷ quyền thế độc tài đảng trị để mặc sức mặc tình
cướp đoạt tài nguyên quốc gia thì phải bị dân Việt thu hồi lại bằng mọi cách.
Đây là nguồn cung cấp tại chỗ, rất dồi dào để các nhóm hành động vì công lý có
nguồn tiền hợp pháp, chính đáng, chính nghĩa khi hoạt động vì dân.
Ngày 20 tháng 5 năm 2.016
Phạm Hoàng Tùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét